Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010

Như là trước đó...


Thoảng nhẹ như ngày hôm qua, hôm nay cảm giác đó quay trở lại. Mình lại nhớ đến, mười năm, hai mươi năm có lẽ, hoặc có lẽ trong một giấc mơ, hoặc trong một thế giới khác có lẽ. Mình bước qua những bụi cây nhỏ, những phiến đá nằm trên con đường mòn. Leo lên trên cao, đứng trên đỉnh, thả mình về phía bên kia. Tất cả chỉ như còn đây, còn đây ngay cả khi mình đang ngồi trước máy tính gõ những dòng này. 


Như là trước đó, Phật ngồi đây… tĩnh lặng.


Trước đó mình đã ở đây, có lẽ lúc đó mình đến từ một nơi khác. Con đường mòn, đám cây bụi và khoảng không trước mắt đều đã khác xưa. Có lẽ mình đã từng là cái hoa dại ở đằng kia, hoặc có lẽ là con ong đang bay ở phía ngụm cây.


Và bây giờ mình quay lại nơi này. Có lẽ mình đã từng là con chim nhỏ, đã bay một quãng dài đến chỗ này. Hoặc có lẽ là cánh chim én, bay xa khơi tìm lại cánh buồm nơi miền xưa. Chúa ơi, mình đã bay đi, rồi trở lại và rồi lại bay đi.


Ngồi trên hòn đá, uống một ngụm nước suối, cởi dây giày và nhúng hai chân xuống khe nước. Người ta nói những người uống nước mát của dòng suối, hiếm khi nào để ý đến đầu nguồn. Mình cũng vậy, sống trong yêu thương, mà chẳng nhận ra những gì mình có. Có lẽ mình muốn nhiều quá nhỉ, muốn có nhiều thứ, có cả kẹo mút, milk, và “khát bia”… Biên giới của sự mong muốn và biên giới của tình yêu ở nơi nào nhỉ, phía chân trời kia à. Hoặc có lẽ biên giới ở nơi Ya, có lẽ không lẽ là có.


Mình đang ở trên cao, xa đi tất cả, cả tiếng xe chạy dưới phố, cả những lời yêu thì thầm bên tai… Có tiếng gọi từ một nơi tĩnh lặng, nơi không có ai cả, nơi mình thuộc về. Có những lúc, mình ước có một khoảng im lặng như lúc này với bất cứ giá nào. Ngồi đếm từng mảnh vỡ, đằng xa những bông hoa vẫn nở.

Như là trước đó, mình ngồi nơi kia nhìn nơi đây; như là, mình ngồi nơi đây nhìn nơi kia. Có lẽ nơi kia cũng đang ngồi nhớ mình...

---------
Ảnh: Ánh Từ Bi - Tu viện Nguyên Thiều

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét